Đồng nhân Naruto
Phan_41
Đùa cái gì cơ chứ! Cho dù như thế nào đi nữa Gaara cũng không thể đến!
Trước không nói, giờ hắn trở thành Kazekage, không thể tự tiện rời đi khỏi Làng Cát, cứ coi như hắn có thể rời đi, nếu như lúc này để hắn tìm được cô…
Haruhisa đóng chặt mắt lại, không dám nghĩ đến khúc sau.
Cô đây chính là mang theo ‘quả bóng nhỏ’ chạy đi, cứ như vậy mà bị mang về, chỉ sợ chỉ vì sinh một đứa bé mà đều phải ngồi lì ở nhà.
“Vì cái gì không được?”
Hai mắt người đàn ông trung niên phun lửa. Hình như sau đó nghĩ tới cái gì, sắc mặt khẽ biến, rụt lui thân mình, dè dặt cẩn trọng hỏi.
“Chẳng lẽ cha của đứa nhỏ… Không phải là thằng nhóc đó?!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một cái bánh chiên hành cứ như vậy mà bay thẳng tắp đến trên mặt người nào đó, đánh gãy ngôn ngữ điên loạn của hắn.
“Ba ba ~ “
Haruhisa cười một cách rất ư là dịu dàng.
“Này nọ còn có thể ăn bậy, nói chuyện vẫn không nên nói bậy mới tốt ~ a ~ “
Hatano Showa nhìn cô gái cười đến mức hiện ra dòng chảy của một tác phẩm nghệ thuật, chẹp chẹp miệng, nhỏ giọng nói một câu.
“Ách… Nói đùa… Chỉ nói đùa thôi ~~ “
“Ba ba ~~ người xem ~ chúng ta chỉ vừa mới được gặp lại nhau trong vài ngày ~ người liền nhẫn tâm đem con giao cho người khác a ~~ “
Mắt xem xét người cha yêu dấu nhà mình ngồi ở trong góc hiện lên bộ dạng tính kế. Trong lòng Haruhisa run lên, vội vàng thay đổi tiếng nói thành dịu dàng, biểu cảm là “Ba ba, người là tốt nhất”, làm nũng, mắc cỡ ngại ngùng nói.
Quả nhiên, Hatano Showa nghe vậy, trên mặt có thần sắc do dự chợt lóe mà qua. Sau một lúc lâu, mới chậm rãi gật gật đầu:
“Ừ… nhóc con nói đúng…”
…
Mấy ngày tiếp theo cũng không có gợn sóng, cũng không có gì quá sợ hãi.
Đừng có nói Gaara không có xuất hiện ở đây, liền ngay cả Ninja của Làng Cát, Haruhisa cũng không nhìn thấy một người.
Hatano Showa vẫn như cũ vắt hết óc tìm mưu kế để tìm cho đồ ăn hợp với khẩu vị của cô, nhưng Haruhisa vẫn cũng như trước bất lực. Mỗi ngày chỉ có thể ăn một chút mì sợi nấu với rau cải, ngay cả muối cũng không thể cho nhiều vào, sau đó chính là suốt ngày ôm bồn cầu sống qua ngày.
Hatano Showa nhíu mày.
“Đứa bé này rất quậy phá, nhất định là con trai!”
Haruhisa nhớ lại một chút, bộ dáng hồi nhỏ của Gaara vô cùng nhu thuận đến quá mức cần thiết, lại nhớ tới bộ dáng hồi nhỏ của cô loi choi như con khỉ. Nhíu mày, không có tiếp lời.
Nếu nói đến Gaara khi còn nhỏ, đó thật sự là một bé shota hiếm thấy, vô cùng tiêu biểu và ưu tú a.
Đôi mắt màu ngọc trong suốt chiếm lấy nửa gương mặt, da thịt trơn bóng nhẵn nhụi, giống như một quả trứng gà vừa mới được lột ra. Hơn nữa, cái miệng nhỏ mỏng manh nói vui sướng cùng với ánh mắt ủy khuất…
A ~~ làm cho sức chống cự của người ta không thể đấu lại a!
“A!”
Haruhisa mạnh mẽ đứng lên,
“Mình suýt tí nữa đã quên mất!”
Hatano Showa ở một bên buồn ngủ giật mình một cái, mạnh mẽ ngồi thẳng người lên.
“Thế nào? Thế nào?”
“Chúng ta đi ra phố đi!”
Tinh thần của Haruhisa bỗng chốc tỉnh táo lên, liền ngay cả cảm giác ghê tởm, choáng váng đầu đều phai nhạt đi rất nhiều.
“Làm cái gì?” Hatano Showa bị người nào đó lôi kéo, mê mang đi theo hỏi.
“Đi trêu chọc những bé shota!”
Mua một đống kẹo, lại mua một đống đồ chơi nhỏ —— đương nhiên, người trả tiền tất nhiên là Hatano Showa.
Haruhisa túm một đống kẹo đầy đủ màu sắc, bỏ vào trong túi của mình, quay đầu lại dặn Hatano Showa.
“Người cách xa con ra một chút ~ Khí chất ức hiếp của người sẽ dễ dàng đem những bé shota dọa chạy mất.”
“…”
Người đàn ông trung niên cầm các loại gói to trong tay, rưng rưng nước mắt nhìn người ở phía trước —— Được rồi, đứa bé là quan trọng nhất, tất cả đều vì cháu ngoại của hắn!
“Em gái nhỏ ~ em thích vị dưa hấu này, hay vẫn là vị trái đào?”
Phía bên kia, dựa vào ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần cùng với khí chất hiền lành. Từ lâu Haruhisa đã thành công kinh doanh kẹo đổi lấy một tiếng “Cảm ơn ~ chị gái xinh đẹp!”
“Không cần khách sáo đâu.”
Người nào đó cười đến mức vô cùng hiền lành, vỗ nhẹ nhàng lên đầu của cô bé.
“Nhớ kỹ, nhớ nói với bạn bè của em, ở chỗ này có một chị đang phát kẹo cùng với đồ chơi nha.”
Cô bé nhỏ dùng sức gật đầu, cầm một que kẹo hình quả đào siêu bự, chạy ra ngoài.
Chẳng được bao lâu, những đứa trẻ không cùng tuổi nhau đều lén lén lút lút từ ở trong các góc xó chui ra ngoài…
“Chị ơi, chị chị ~ cái phích lịch hình thỏ kia thật đáng yêu!”
“Chị chị… Quýt đường ăn tương đối ngon…”
“Chị ơi chị, chị là người từ đâu đến a? Trước giờ chưa từng nhìn thấy qua chị?”
…
Những đứa trẻ đều thật đáng yêu, mặc dù luôn luôn nói líu lo líu rít không ngừng, nhưng đều rất ngoan ngoãn đứng ở xung quanh Haruhisa, đối với cái gì đó ở trong cô cũng không tranh giành, cũng không đoạt lấy.
Haruhisa xoa mặt đứa bé này một lát, một lát thì lại vỗ đầu đứa trẻ kia, tươi cười trên mặt cũng không hề đứt đoạn.
“Chị ơi, này…”
Một âm thanh thật nhỏ bỗng nhiên hấp dẫn lực chú ý của Haruhisa. Cô quay đầu, nhìn thấy một đám bé trai nho nhỏ, đang cố gắng nhón chân, miệng nhỏ thiếu một cái răng cửa hơi hơi thất vọng.
Trong tay mập mạp nho nhỏ của đứa bé cầm một chút trái cây, một màu đỏ thắm, trong suốt trơn nhẵn.
Nhìn trái cây có màu đỏ ở trong tay bé trai mập mạp, Haruhisa bỗng nhiên thèm ăn. Cô khom lưng xuống, cười tủm tỉm hỏi.
“Cái này… Là cho chị sao?”
Bé mập gật gật đầu, một đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Haruhisa
Haruhisa bốc lên một viên, bỏ vào trong miệng, răng nanh nhẹ nhàng cắn một cái, một cỗ nồng hậu vị chát trong nháy mắt thổi quét toàn bộ khoang miệng…
Mắt Haruhisa sáng lên.
Cứ như thế này! Ăn được này!
“Từ đâu mà em phát hiện ra cái này?”
Lần này đổi lại là Haruhisa làm hai mắt chờ mong nhìn bé trai mập mạp.
Trách không được mấy ngày nay cô ăn cái gì là luôn phun cái đó ra, hóa ra là vì thiếu vị chát này a!
Cảm thấy được chị gái này rất có thể thích trái cây do bản thân tự hái đến, bé trai có vẻ thật cao hứng. Vội vàng vươn đầu ngón út ra, chỉ chỉ vùng xanh um cách đó không xa.
“Là ở chỗ này!”
“Vậy em dẫn chị qua đó được không?”
Ý muốn nói là còn chưa hết một viên cuối cùng ở trên tay bé trai, Haruhisa không kìm chế được nước miếng mãnh liệt ở trong miệng của bản thân. Dường như ngồi xổm xuống, duy trì cùng độ cao với bé mập.
Đem kẹo cùng đồ chơi còn thừa lại phát cho những đứa trẻ khác. Haruhisa quay đầu nhìn nhìn, người cha yêu dấu của cô đã không thấy đâu hết.
“Đi đâu mất rồi?”
Haruhisa nhìn bốn phía xung quanh một chút,
“Quên đi, dù sao hẳn là do đợi lâu qua, liền trực tiếp rời đi thôi.”
Âm thầm hạ quyết định, Haruhisa dắt tay bé trai, hướng về phía rừng núi nhỏ đi đến.
Bên đường, trong ngõ nhỏ, hai người trẻ tuổi ẩn ở trong bóng đen, hơi hơi cong lưng, đang nhỏ giọng nói cái gì đó.
“Hatano-Sama, người có biết…”
Người đàn ông trung niên nghe vậy, mày ngay lập tức khó chịu nhíu sát lại nói.
“Không cần nói tiếp! Trừ phi hắn tự mình đến, bằng không, thì đó tuyệt đối không có khả năng!”
Đối mặt với lời nói nghiêm khắc cùng với khí thế như vậy của người đàn ông trung niên, hai người trẻ tuổi do dự.
“Này…”
Hatano Showa thấy thế, không khỏi hừ lạnh một tiếng.
“Hừ! Nếu ngay cả chỗ khó khăn này vượt cũng không xong, vậy ta cũng không cần phải đem…”
“Hatano Showa-Sama.”
Bỗng nhiên có một giọng nam thanh lãnh đánh gãy lời nói của Hatano Showa.
Ba người cùng nhau quay đầu, chỉ nhìn thấy một chút tiên diễm màu đỏ.
“… Kazekage-Sama!” Hai người trẻ tuổi hiển nhiên là kinh ngạc quá độ, ngôn ngữ không thể nói nổi.
Mà Hatano Showa còn lại là đang nhìn từ trên xuống dưới đánh giá con rể tương lai, lúc này ngữ khí mới em một chút, mở miệng.
“Ngươi đã đến rồi…”
…
Gaara theo phương hướng chỉ của Hatano Showa, một đường đi tới rừng cây ở trấn nhỏ phía nam. Còn chưa có đi sâu vào bên trong, Gaara liền nghe được một âm thanh vô cùng quen thuộc.
“Ai ai! Trên cây này tương đối nhiều!”
Âm thanh kia vô cùng thanh thúy dễ nghe, giống như một đường ánh mặt trời sáng lạn, thẳng tắp chiếu vào trong lòng hắn.
Bước chân kế tiếp của Gaara hơi lảo đảo, suýt chút nữa nghiêng sang một bên.
Rõ ràng chỉ mới có mười ngày không gặp, không thấy. Vì cái gì lại giống đã một thế kỷ trôi qua rồi?
Trong lòng Gaara bỗng nhiên hiện lên một âm thanh, luôn luôn kêu gào “Muốn gặp cô ấy muốn gặp cô ấy muốn gặp cô ấy…”
Nhịp bước dưới chân không tự chủ được nhanh hơn, hắn thậm chí cố gắng che giấu hô hấp dồn dập của bản thân.
Âm thanh quen thuộc kia càng ngày càng gần, càng ngày càng gần…
Gaara đẩy đám cây mây và dưa leo cuối cùng ra. Rốt cuộc, người làm cho hắn ngày đêm tưởng nhớ, hình ảnh của cô ấy luôn quấn lấy hắn hằng đêm, không thể ngủ yên được, lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt hắn…
Chỉ tiếc, nhìn cảnh tượng trước mắt, việc Gaara muốn làm nhất không phải là kéo tay cô, cũng không phải là ôm cô vào trong lòng. Mà là đem cô nắm chặt lại, đặt ở trên đầu gối mà đánh một chút!
Người này!
Lại có thể dám trèo cây!
Lại còn dám mặc váy, còn dám đem váy vén lên một nửa, trèo lên cây!
Chương 71: Chương cuối cùng & bỉ dực liền cành
—— Á à… Kết hôn cái gì, không vội, không vội a ~
Haruhisa bám ở trên cây, một bàn tay vơ vét góc váy, một bàn tay duỗi ra hướng về nhánh cây treo đầy những quả màu đỏ.
Bé mập đứng dưới tàng cây, ngửa đầu, khẩn trương hề hề nhìn nhánh cây lung lay thoáng động ——
Nhánh cây kia giống như… sắp bị gãy…
“Răng rắc…”
Như muốn chứng minh cho phán đoán ‘dường như’ của bé mập, cành cây thô chạc phát ra một tiếng giòn vang nhỏ bé yếu ớt, ngay sau đó, trên cây lại truyền đến một trận kinh hô:
“A a a!”
Haruhisa chỉ cảm thấy thân mình bắt đầu chấn động đi xuống, cô theo bản năng vươn tay về phía trước, lại chỉ kịp bắt được một chuỗi trái cây ở gần cô…
Nhìn vào tình huống hiện tại của cô, không biết có chịu được cú ngã này không.
Haruhisa nhắm mắt lại, vọng tưởng trước khi rơi xuống dưới có thể giống như con mèo có chín mạng trở mình lại, hướng lưng ra mặt sau.
…
Gaara nhìn người ở trong lòng hắn đang rút lại thành một khối, hai tay đang ôm lấy bụng – Haruhisa. Thầm nghĩ phải đem cô lật ngược lại, bùm bùm đánh vào mông trước.
“Coi như là người xuất hiện đúng lúc! Ba ba…”
Trong lòng Haruhisa cảm thấy may mắn một trận, lòng còn sợ hãi nói. Nhưng khi chờ cô mở to mắt ra, đạp vào trong mắt là gương mặt chân thật làm cho cô liền phát hoảng.
“Gaara?!”
Cô trợn tròn mắt, ngay cả thở cũng đều quên.
Gaara nhìn thoáng qua người nào đó đang gắt gao cầm lấy trái cây màu đỏ trong tay, trầm giọng nói:
“Trái cây ăn ngon lắm à? Không thể không lấy? Bị cát che kín nên không nhìn thấy?”
Người luôn luôn ít nói chuyện, không giỏi nói chuyện bắt đầu liên tiếp đưa ra vấn đề. Mặc dù vẫn là luồng âm thanh thanh lãnh như vậy, nhưng đã có mây đen nặng nề lướt qua.
Haruhisa bỗng nhiên ý thức được, lúc này đây, mọi chuyện giống như không còn nhỏ a.
“La La La… Anh, anh trước hết để em xuống dưới đi?”
Haruhisa ngắm đến bé trai mập đứng ở sau góc cây cách đó không xa trợn tròn mắt nhìn, lại gắt gao ôm miệng của bản thân, một tiếng cũng không dám thốt lên, cảm thấy trước tiên vẫn nên là yên lặng.
Gaara nghe vậy, hai tay không khỏi nắm thật chặt lại:
“Để xuống, còn muốn chạy sao?”
Lúc này đây, trong giọng nói âm trầm kia, chính là trở thành bất an dày đặc.
Haruhisa nghe thấy, im lặng không dám nói gì, giống như có người nào đó hướng vào trong lòng cô nhỏ vào vài giọt nước chanh chua xót.
Cô chịu đựng cảm giác bắt đầu muốn nôn vừa nãy xuống dưới, thuận theo dán sát vào trước ngực Gaara:
“Không phải. Bị tìm được, sẽ không chạy.”
Gaara chần chờ, hơi hơi xoay người, đem người ở trong lòng thả xuống dưới.
Haruhisa suy nghĩ một chút, chủ động nắm lấy tay Gaara, hướng bé mập đi tới.
“Cám ơn trái cây của em, chị rất thích chúng.”
Haruhisa lôi kéo Gaara cùng nhau ngồi xuống dưới, lắc lắc trái cây trong tay, cười đến thân thiết lại ôn hòa.
Nhưng bé mập dường như vẫn là một bộ dáng hoảng sợ, thân mình nho nhỏ không ngừng lui về sau.
Haruhisa nghiêng đầu nhìn chăm chú vào người nào đó bên cạnh cô, mặt không biểu cảm – Gaara, trong lòng không tiếng động thở dài.
“Anh này tới đây để đưa chị về nhà, là một người vô vô vô cùng tốt a!”
Dứt lời, Haruhisa lặng lẽ nhéo nhéo lòng bàn tay Gaara, đưa mắt ra hiệu với hắn.
Gaara ngẩng đầu, cứng ngắc gật gật đầu —— cùng với trẻ con ở chung, rất có thể là một chuyện mà cả đời này hắn không am hiểu nhất.
Bé mập nhìn nhìn Haruhisa, lại nhìn nhìn Gaara, nhanh như chớp chạy mất…
Haruhisa nhìn bóng lưng hốt hoảng của bé mập, chớp chớp mắt, đứng lên, đối với Gaara nói:
“Ừm… Anh nói đi, chúng ta trực tiếp về nhà? Hay vẫn chờ em trở về nhà trọ thu dọn này nọ xong rồi trở về?”
Cuộc hành trình độc thân cái gì đó, cứ như vậy mà kết thúc. Hắn đã tự mình tìm đến, đây là kết cục tốt nhất mà cô mong muốn.
Trả lời cô là cảnh vật đột nhiên thối lui về phía sau, cùng núi rừng giữa cơn gió lạnh gào thét mà qua.
Haruhisa uốn người vào trong lòng Gaara, gắt gao ôm lấy cổ hắn, nghe tiếng tim đập trầm ổn đầy mạnh mẽ của hắn, niềm vui sướng nho nhỏ từ theo dưới đáy lòng dần dần trôi nổi ra, chậm rãi tràn đầy trên góc môi…
Bất quá, chậc chậc…
Có phải cô đã quên mất cái gì không nhỉ?
Trong lúc nhất thời cùng nhất trí, thần sắc Hatano Showa sốt ruột tìm kiếm trên khắp ngõ ngách của trấn nhỏ, ngay cả trái tim cũng được chiên nóng lên như thịt ba chỉ.
Nhóc con kia, đến cùng đã chui vào trong ngõ ngách nào vậy???
Lúc đầu, lúc mới tiến vào trong nhà, Haruhisa do dự một chút.
Nơi này thật sự là nhà cô đi? Vì sao bất quá cô chỉ đi ra ngoài có vài ngày, bộ dáng của nơi này lại giống như được thay đổi hoàn toàn?
Không phải nói đến có bao nhiêu vết bẩn, chỉ là diện mạo nơi này hình như lãnh lẽo buồn tẻ đến quá mức cần thiết rồi, hoàn toàn không hề có một hương vị về mái nhà. Ngôi nhà vốn ấm áp sáng sủa cùng với ngõ ngách đồng hào đồng bạc. Đã đi đầu mất rồi?
Nhìn bốn phía xung quanh, toàn bộ vật dụng trong nhà đề bị che phủ bởi một lớp bụi đất mỏng manh, con nhện nho nhỏ ở góc tường cô độc dệt mạng nhện, liền ngay cả vườn hoa ngay sân sau, cũng đều là bộ dáng nửa sống nửa chết. Như vậy xem ra, so với việc ông nội qua đời, quán ăn vặt càng ngày càng nghèo túng thì ngôi nhà cũng hơi tồi tàn hơn thế nữa.
Haruhisa nhấp nháy cánh môi, vô ý thức bắt tay vào tu sửa lại móng tay của mình, vừa đau vừa ngứa.
Sau đó, dường như cô nghĩ tới cái gì đó, mau bước đi vài bước đi vào phòng bếp.
Quả nhiên, trong tủ lạnh cũng trống rỗng, ngay cả vụn bánh mì cũng không hề có.
Temari thì ở Konoha, Kankuro cũng luôn luôn ở bên ngoài chạy tới chạy lui chạy ngược chạy xuôi. Như vậy thì Gaara luôn luôn ở Làng Cát, đến cùng hắn đã chiếu cố bản thân như thế nào?
Trong lòng Haruhisa hiện lên một trận xót xa cùng hối hận, vừa muốn xoay người chất vấn, lại bị người theo sau lưng ôn nhu ôm vào trong lòng.
Âm thanh Gaara khàn khàn đầy ôn nhu để sát vào lỗ tai cô nói:
“Em không ở đây…”
Một câu nói, Haruhisa suýt nữa nghẹn ngào.
Cô xoay người, ngón tay mơn trớn gò má Gaara, há mồm ra rồi mới đứt quãng thấp giọng đáp lại :
“Ừm, thực xin lỗi, em… Ưm…”
Nửa câu xin lỗi ở đằng sau từ đầu đến cuối cũng không có nói ra khỏi miệng.
Môi Gaara còn mang theo vài tia mát lạnh chậm rãi để lên trên, mang theo hơi thở ôn tồn quen thuộc, cho đến khi làm cho trái tim Haruhisa đều phải hòa tan ở trong đó.
Đây là một nụ hôn vô cùng dịu dàng, khẽ cắn đơn giản, tinh tế nghiền nát, từng bước lại từng bước nữa, chậm rãi cháy lan cả đồng cỏ…
Đợi đến khi Haruhisa nhận thấy được trên người chợt lạnh, toàn bộ người cô đã bị Gaara ôm để lên trên bàn phòng bếp. Một tay Gaara để lên sau thắt lưng của cô, hơi lạnh từ ngón tay từ phần lưng trơn bóng của cô mà trườn lên trên, để lại một ấn ký nóng bỏng như lửa.
“Ưm… Không, không được…”
Haruhisa hơi mê muội, nhưng vẫn kiên định bắt được bàn tay dần dần trở nên không ngoan ngoãn của Gaara.
Gaara ngưng đọng một chút, ngừng lại, ánh mắt màu ngọc nhìn Haruhisa, dục vọng ở dưới đáy mắt, bất mãn, ủy khuất, chịu đựng… Nhìn không sót một chút nào.
Hô hấp Haruhisa trở lại bình thường, đem bàn tay Gaara nhẹ nhàng đặt ở trên bụng bằng phẳng của cô.
Hô hấp của Gaara vẫn cứ dồn dập, cùng với da thịt của Haruhisa thân mật tiếp túc, dần dần nóng lên, lại vẫn ngoan ngoãn tùy ý để cho Haruhisa đùa nghịch, không có hé răng.
Haruhisa phì cười, vươn tay khẽ túm vành tai của Gaara, kéo lại gần bên môi của bản thân, không thể nhẹ nhàng hơn nữa nói:
“Anh nói xem, chúng ta có một bé con Gaara, có được không?”
Gaara nghe vậy, mày nhíu chặt lại, dường như không có thể lý giải ý nghĩa trong câu nói của Haruhisa. Haruhisa cũng không có thúc dục hắn, chỉ là nghiêng đầu, lẳng lặng chờ đợi, nhưng cả trái tim, lại giống như bị người nào đó treo buộc ở giữa không trung, lở dở, khó chịu.
Bé con Gaara, bé con Gaara…
Gaara cân nhắc, cẩn thận lặp lại lời nói của Haruhisa. Hắn nhìn gò má cô thoáng đỏ hồng, cùng với ánh mắt không giấu được chờ đợi, trong đầu có một ý nghĩ chợt lóe qua, chẳng lẽ…
Thân thể hắn không thể đè nén, lập tức cứng ngắc lại hết.
Haruhisa chỉ cảm thấy bỗng nhiên Gaara nắm lấy bàn tay của cô, khí lực rất lớn làm cho cô nhịn không được nhíu mày. Ngay sau đó, cô liền nghe được một âm thanh thoáng run run một cái:
“Haruhisa, em… em đừng đi…”
Hả?
Haruhisa ngây ngẩn cả người. Đi chỗ nào a? Bọn họ không phải vừa mới trở về sao?
Vừa muốn theo bản năng hỏi ra miệng, Haruhisa bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt của Gaara, ba phần bất lực, hai phần sợ hãi còn có hoảng loạn không thể nói rõ ra…
Gaara như vậy, lúc trước cô đã từng nhìn thấy qua một lần, chính là vào đêm Yashamaru chết.
Giờ phút này Haruhisa cũng cố không nói vấn đề gì về ‘gấu mèo nhỏ’, rất lâu rồi không có dùng đầu óc vận chuyển với tốc độ ánh sáng, suy xét nghĩ sẽ có khả năng Gaara sẽ nghĩ đến.
“La La La.” Haruhisa mở miệng thử thăm dò, “Em… Chúng ta cùng nhau có một đứa trẻ, không tốt sao?”
Gaara nghe vậy, lại nắm chặt tay Haruhisa, run rẩy cả người lên.
Dường như Haruhisa nắm bắt được cái gì đó, vì thế quay lại nắm giữ tay Gaara, âm thanh mềm nhẹ nói:
“Em sẽ không đi, chỗ nào cũng không đi, chỉ ở tại chỗ này, cùng với anh, còn có những đứa trẻ của chúng ta.”
Gaara nhìn cô, lắc lắc đầu, thật lâu sau, mới nói ra một câu:
“Không được… Haruhisa sẽ chết.”
Quả nhiên, trong lòng Haruhisa bắt đầu chồng chất run lên, năm đó khi Kurara chết đi, đã để lại một tâm lý bóng ma cho Gaara, so với trong tưởng tượng của cô còn sâu nặng hơn thế nữa.
Bất quá, đã biết được về chứng bệnh rồi. Như vậy, nên kê đơn thuốc như thế nào, trong lòng cô cũng đã có cân nhắc.
Haruhisa mỉm cười, ở trên trán Gaara hôn nhẹ nhàng hôn một nụ hôn ấm áp xuống, sau đó nói với hắn:
“Sẽ không, Haruhisa là của Gaara, chỉ cần trong lòng Gaara luôn nghĩ tới, Haruhisa liền sẽ luôn luôn bình an.”
“Haruhisa sẽ không có chuyện gì, đứa nhỏ cũng sẽ không có chuyện gì.”
“Bằng không, chúng ta viết phong thư gửi cho Tsunade đại nhân đi, nhẫn thuật chữa bệnh của bà ấy cao siêu như vậy. Với lời nói của bà ấy, anh sẽ tin tưởng chứ?”
Âm thanh ấm áp của Haruhisa giống như có chứa một loại ma lực nào đó, Gaara cứ như vậy mà chậm rãi mà bình tĩnh xuống, nhưng vẫn nắm lấy tay Haruhisa, vẫn luyến tiếc tách xa nhau ra.
Haruhisa cúi đầu, suy xét một chút, rốt cuộcc chậm rãi nói ra một câu cuối cùng:
“Nếu… Nếu La La La thật sự rất lo lắng, không muốn… Ừm… Chúng ta đây, sẽ không cần, có không được?”
Ngày hôm sau, Gaara thật sự viết một phong thư thật dài, dùng chim ưng nhanh nhất của Làng Cát, đưa đi đến Konoha.
Haruhisa không biết phong thư của Tsunade đại nhân hồi âm viết cái gì ở trên đó, chỉ biết là Gaara đã cầm lá thư này đọc vẻn vẹn một ngày.
Gần tối, lúc về đến nhà, hắn liền ôm lấy cô, nhỏ giọng mà lại kiên định nói:
“Anh… Anh sẽ cố gắng hết sức chăm sóc cho hai mẹ con.”
Người con trai ở trước mặt cô, rõ ràng còn đang khẩn trương nắm tay, biểu cảm trên mặt lại vô cùng nghiêm cẩn, giống như đang ở trước mặt cô đọc lời thề nào đó.
Khóe môi Haruhisa nhịn không được nở một bông hoa rực rỡ ra, trong đôi mắt màu hải đường tràn đầy vô số lưu luyến quyến luyến, um tùm, cùng với ánh nắng chiều nhỏ vụn, dệt thành một cái lưới mờ mờ ảo ảo, ôn nhu đem thân hình cao ngất của người con trai tóc đỏ ấy nhốt vào trong đó.
“Ừ.”
Mang theo mười phần tín nhiệm cùng chờ mong, Haruhisa nghe thấy được âm thanh của bản thân trả lời như vậy.
Lúc nửa đêm, trong lúc ngủ mơ, Gaara nghe thấy một trận âm thanh rất nhỏ, hắn theo bản năng kéo người bên cạnh lại, nhưng lại ôm vào một khoảng không. Trong lòng một cái giật mình, hoàn toàn tỉnh lại.
Mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là cả một phiến ánh nến ấm áp.
Mà Haruhisa, thì mặc áo ngủ màu vàng có in hình một con hồ ly nhỏ, dừng lại ở giữa vô số đế cắm nến tinh xảo, hắn cong cong mặt mày cười lên, toát ra trong vô số ánh nến trong suốt là khuôn mặt của cô, có vài phần cảm giác đẹp không sao ta xiết.
“Kazekage-Sama thân ái…”
Gaara nghe thấy âm thanh Haruhisa ngọt mềm ôn nhuận, hơi thẹn thùng.
“Xin hỏi anh có nguyện ý cưới một người như ngũ cốc, tứ chi yếu ớt, không có trách nhiệm về sinh sản, chỉ là một người con gái lười biếng?”
“Mặc dù cô ấy không xinh đẹp nhất thế giới này, cũng không phải là một người lợi hại nhất, nhưng có thể cam đoan trong mắt của cô ấy chỉ có mỗi một mình anh, trong lòng cũng chỉ có mỗi mình anh, thầm nghĩ làm lưỡi bò cho anh, chỉ nguyện sinh đứa trẻ cho anh. Nha nha nha, đúng rồi, hành động hiện tại như lời nói, còn thế cưới một tặng một nữa, cực kì có giá trị!”
Nói xong nói xong, trong lòng Haruhisa bỗng nhiên ảo não —— OH NO a ~ đây là một thời khắc lãng mạn ôn nhu cái cỡ nào, làm sao cô lại có thể nói những phương diện vô lý chứ…
Vì thế nói xong lời cuối cùng, âm thanh của cô càng ngày càng nhỏ, dũng khí tích góp từng tí một ngay từ đầu cũng chậm chậm chạy lại…
Trong phòng, dần dần yên tĩnh xuống.
Thật lâu sau, Gaara đi xuống giường, một tay ôm lấy Haruhisa về trên giường, đem hai chân cuộn vào trong lòng, nhẹ nhàng mở miệng, mang theo nhàn nhạt hương vị trách cứ:
“Tsunade đại nhân nói, hiện tại em không thể bị cảm lạnh, về sau không cần lại để chân trần.”
Haruhisa chỉ cảm thấy có một trận thiên lôi rầm rầm.
Ông trời! Cô đã dẫn chương trình không tốt ở chỗ nào chứ?
Năm đó chủ động thông báo nói ra lời “tỉnh tò”, thiếu chút nữa đã phải tức chết vì cái đầu gỗ tươi sống này. Bây giờ cô đang chủ động cầu hôn, bi kịch lại một lần nữa diễn ra sao?!
Haruhisa một người sinh ra hờn dỗi, cho đến khi trời sắp sáng lên, mơ mơ màng màng ngủ. Chờ cô ngủ dậy, Gaara đã đi mất.
Cô xoay người xuống giường, lại mắt lại ngắm đến một đôi dép lê vải nhung để ở bên giường. màu sắc trên phần vải nhung nhìn qua vô cùng mềm mại, mang vào thử một lần, quả nhiên thật thoải mái.
Haruhisa ngồi ở bên giường, nhìn cặp dép lê kia, nhịn không được bật cười, hờn dỗi đầy mình cũng không còn ——
‘Gấu mèo’ ngốc này, ngoan ngoan tới mức làm cho người ta yêu thích không muốn buông tay, nhưng lại ngốc đến mức làm cho người ta hận đến nghiến răng.
Cả đời này của cô, thât sự lại ở trong tay hắn!
Đi xuống lầu, Haruhisa ngoài ý muốn nhìn thấy Temari mang tạp dề ở trong phòng bếp, vội vàng đi qua đi lại.
Cô vừa mừng vừa sợ nói:
“Chị Temari!”
Temari quay đầu, thấy cô, hiện ra một mặt tươi cười thật to:
“Haruhisa, ngủ dậy rồi sao? Sao không ngủ thêm chút nữa?”
“Chị Temari, sao chị lại trở về rồi?”
“A, Gaara em ấy có việc, có khả năng sẽ hơn một đoạn thời gian mới có thể trở về. Em ấy lo lắng em chỉ có một mình ở nhà, cho nên gọi chị qua đây.”
Ngay từ đầu, Haruhisa nghe được thật lo lắng, hơn một đoạn thời gian mới trở về? Đó là chuyện gì?
Nhưng nhìn thấy khuôn mặt thàn nhiên của Temari,, cũng không có bộ dáng lo lắng dù chỉ một tí xíu. Nghĩ rằng đại khái sẽ không phải là hoạt động nguy hiểm gì, lúc này mới chậm rãi yên tâm lại.
…
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian